Chuyện của một nhà thơ vượt qua Covid

Từ lúc thành phố Hải Phòng, cũng như cả nước thực hiện trạng thái bình thường mới, chấp nhận phải mở cửa thông thương để còn làm ăn thì có nghĩa người dân cũng phải chấp nhận "sống chung với COVID". Vậy nên tôi xác định có công việc mới ra khỏi nhà, còn thì cứ ở yên một chỗ cho lành. Rồi đã thành phản xạ khi đi đâu về đến nhà là rửa tay xà phòng sát khuẩn, rồi xông họng bằng nước sả, gừng, tỏi, pha chút muối và giọt dầu xanh…

Cẩn thận thế mà tôi lại bị dính Covid!

Đầu tiên thấy khó chịu trong người với hiện tượng sụt sịt ngạt mũi và thúng thắng ho. Chắc là bị cảm lạnh rồi. Nghĩ vậy nên chiều tối, tôi đến bác sĩ gần nhà để khám và lấy thuốc cảm cúm.

Nhà thơ Vũ Trọng Thái

Sáng hôm sau, vẫn sụt sịt ngạt mũi, ho và váng vất đau đầu. Tự làm test nhanh. Kết quả hai vạch. Không lẽ lại dính COVID rồi? Ngay sau đó, tôi gọi điện cho chú em ở một bệnh viện để làm test PCR cho chính xác. Cả buổi chiều cứ thầm mong cái test nhanh bị sai và mình chỉ bị cảm cúm bình thường thôi.

Nhưng điều mong ước đã không xảy ra!

Cách ly

Việc đầu tiên là tôi làm công tác tư tưởng, động viên bà vợ vốn hay cả nghĩ và lo lắng, để nàng yên tâm và nhất là phải nhớ 5K ngay trong chính nhà mình. Tiếp theo, tôi gọi điện cho những người đã tiếp xúc trong khoảng thời gian gần nhất biết để tự kiểm tra cho bản thân; cuối cùng là báo Y tế phường theo quy định.

Thực hiện tốt 5K để không phải là nạn nhân của COVID-19.

Từ đây tôi chính thức phải "khoác cái áo F0" và thực hiện tự cách ly tại nhà; Bắt đầu một phác đồ điều trị được thực hiện theo hướng dẫn của các nhân viên Trung tâm Y tế lưu động phường Máy Tơ.

Bây giờ, ngoài cái lịch đều đặn mỗi sớm ngủ dậy, tôi uống một cốc mật ong chanh đào, còn thêm nước dừa xiêm, gừng, đường phèn đun sôi; rồi nước cam nóng, nước điện giải, C sủi.

Việc vệ sinh đường hô hấp thì súc miệng nước muối thường xuyên; đều đặn ngày hai lần tôi xông mũi, họng bằng hỗn hợp sả, gừng, tỏi giã nhỏ, cho thêm nhúm muối và hai giọt dầu xanh. Thêm một cách xông cũng cần thiết, ấy là xông không khí trong nhà.

Đơn giản là cứ lấy bồ kết và vỏ quýt, cam, bưởi đã phơi khô đốt lên cho tỏa khói khắp phòng sẽ diệt khuẩn rất hữu hiệu. Rất may từ bao lâu nay, sau mỗi lần ăn cam quýt thì tôi lại tích trữ giữ lại vỏ mà phơi khô, đến bây giờ mới có cái để dùng.

Về thuốc thì vì là F0 ở thể nhẹ nên Y tế phường cấp cho tôi một túi thuốc A có ba loại bao gồm: Paracetamol, Vitamin C 500mg và Oresol.

Cuối cùng là loại "thuốc" cực kỳ quan trọng ấy là một tâm thế tinh thần phải luôn được giữ vui vẻ, lạc quan và tin tưởng. Bây giờ đã xác định "sống chung với COVID" và hơn nữa đã được tiêm đủ 2 mũi, lại đã có thuốc chữa, nên nếu cứ tuân thủ đúng theo mọi chỉ dẫn của bác sĩ thì sẽ qua khỏi.

Lao xao Covid

Là người luôn có ý thức phòng chống Covid thế mà bây giờ lại "dính" thì lúc đầu kể cũng hơi bị "choáng". Nhưng cái cảm giác ấy cũng qua nhanh, mà thay vào đó tôi luôn tự nhủ phải chịu khó ăn uống và điều trị tích cực.

Ngành Y tế khuyến khích mọi người tích cực vận động thể chất tại nhà trong dịch COVID-19.

Hằng ngày, buổi sáng dậy, việc đầu tiên là tôi vặn mình, làm mấy động tác thể dục tại chỗ. Cứ bị cách ly trong phòng thế này mà không chịu khó vận động thì dễ oải cả thể chất lẫn tinh thần mà dẫn đến suy sụp lắm. Là người ham hoạt động mà bị bó gối thế này là cả cực hình. Vậy nên tôi phải tìm ra cách thức hoạt động như bình thường. Chuyện đọc sách, báo, rồi xem Tivi vẫn được duy trì đều đặn; rồi mở laptop ra nghe các ca khúc phổ thơ của mình để lúc nào cũng tràn ngập một không khí vui tươi, hoặc cặm cụi sửa bài cũ, viết bài mới…, tóm lại khi đầu óc mải làm việc thì sẽ bớt đi suy nghĩ linh tinh.

Ấy vậy mà cũng có lúc nghĩ vẩn vơ đến những điều xấu nhất, nhưng ngay lập tức tôi phải gạt ngay ra khỏi đầu cái ý nghĩ tiêu cực ấy.

Đôi khi nằm ngẫm nghĩ, tôi không hiểu mình bị "dính" từ nguồn nào. Luôn thực hiện 5K thế kia mà? Rồi lại tự giễu "Hay tại mình viết tập thơ Đêm Trắng về chủ đề đại dịch này mà con COVID nó thù?".

Chung tay chặn dịch

Ngẫm thấy cái chiến thuật căn cứ thực tế để áp dụng "Điều trị F0 tại nhà" quả là một cách làm hay. Thứ nhất tránh được sự quá tải tại các bệnh viện; thứ hai sàng lọc được các loại bệnh nhân nặng, nhẹ để tránh tập trung một chỗ sẽ dễ lây nhiễm chéo ngay trong chính người bệnh với nhau; thứ ba như người xưa vẫn nói "xảy nhà ra thất nghiệp" thì một người ở nhà vẫn được chăm sóc đầy đủ, chu đáo hơn là đông người ở bệnh viện trong khi số nhân viên y tế chỉ có hạn.

Những ngày phải cách ly ở nhà mới thấy sự vất vả và đảm đang của vợ, dù đang là F1 nhưng vẫn lo phục vụ cho ông chồng F0 thật chu đáo; suy ra các nhân viên y tế còn vất vả hơn như thế nào? Hơn hai năm kể từ khi đại dịch bùng phát trên khắp toàn cầu và ở Việt Nam, theo dõi qua các kênh thông tin để cảm nhận viết được tập thơ Đêm Trắng về chủ đề này với những hình ảnh từ các bác sĩ, điều dưỡng viên đến bộ đội, công an, tình nguyện viên, dân phòng…, bây giờ lại là người trong cuộc nên tôi càng được nhìn tận mắt, nghe tận tai công việc của những người ngày đêm chăm lo và bảo vệ sức khỏe nhân dân.

Chung sức đồng lòng chống dịch bệnh, nhất định chúng ta sẽ thành công.

Từ khi tôi báo Y tế nơi cư trú là phường Máy Tơ về việc bị dính COVID, thì hình như mọi việc đã "automatic" chạy theo một guồng máy được lập trình trước vậy. Đầu tiên một giọng phụ nữ gọi đến hỏi han, hướng dẫn mọi việc, mà sau tôi mới biết đó là bác sĩ Lựu - Trưởng Trung tâm Y tế phường. Phường còn có Trạm Y tế lưu động do bác sĩ Đoàn Thị Huyền phụ trách chỉ có hơn chục người tính cả các thành viên được tăng cường, nhưng phải quán xuyến mọi việc trong trận chiến chống COVID cho dân số cả phường đến trên 3 ngàn người.

Với các thành viên của Trạm trong lúc dịch đang diễn biến phức tạp như thế này thì không có ngày chủ nhật và Tết thì cũng không. Kể cả khi, mọi người mọi nhà kéo nhau đi sắm Tết, thì chị em ở đây phải phân nhau ra trực tại Trạm rồi tỏa xuống cơ sở làm xét nghiệm cho các bệnh nhân F0 điều trị tại nhà, hoặc tiêm phòng cho những đối tượng không thể đến điểm tập trung được.

Tôi vân vi ngẫm nghĩ, với sự tận tâm, trách nhiệm, và nhất là đầy tình người như thế này thì tâm lý người bệnh nào chẳng được giải tỏa khỏi nỗi âu lo căn bệnh quái ác này, để mau qua khỏi cơ chứ. Dù mới chỉ "gặp" nhau qua sóng mạng, nhưng tôi cứ mường tượng họ đều là những phụ nữ hẳn rất khả ái và xinh đẹp, bởi với tôi lòng nhân ái bao giờ cũng song hành cùng cái đẹp.

Câu hát "Rằng qua hoạn nạn ta mới hiểu lòng nhau" không chỉ là một câu hát hay mà luôn đúng trong cuộc sống vốn dĩ đầy bon chen, trục lợi này. Những ngày phải cách ly vì COVID mới thấy tình người phố tôi thật cảm động. Người ta chả vẫn bảo "bán anh em xa, mua láng giềng gần" đó thôi.

Đã qua những ngày F0; Qua những cung bậc từ một người ngoài cuộc soi chiếu, nhìn vào những diễn biến của đại dịch suốt hai năm qua, đến bây giờ trở thành người trong cuộc, trực tiếp thấy và biết được nhiều điều trong trận chiến cam go này, tôi càng cảm nhận một điều rằng cuộc sống này thật đẹp, trân quý hơn khi thấm đẫm tình người dành cho nhau.

Bởi thế, để tự bảo vệ mình, bảo vệ cuộc sống tốt đẹp ấy và chiến thắng được dịch bệnh thì mỗi người hãy có trách nhiệm với chính bản thân bằng việc thực hiện 5K một cách thật tự giác và triệt để nhất.

Nhà thơ Vũ Trọng Thái